Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

chiều cuối năm quý tỵ


một buổi chiều lạnh cuối năm. Những mái đầu sương muối chụm lại trên bàn nhậu. Làm nhớ lại mấy mươi năm trước cũng những mái đầu này, cũng chụm lại ở một góc quán nhỏ, bàn bạc níu kéo tình thân bằng hữu giữa một hoàn cảnh xã hội khó khăn, ly tán. Nhớ lắm các bạn hữu 9p ơi. Chúng tôi còn gần cận bên nhau để tha hồ cười giỡn hay chửi bới nhau. Còn các bạn mỗi người một góc trời tha hương... 




















Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014

nhớ tết



Đời sống tinh thần của người tù cải tạo khi vui lúc buồn bất chợt, phấn khởi lo âu lẫn lộn. Tâm tư luôn bị giao động với ý nghĩ không có ngày về. Đang im lặng chịu đựng, bỗng chốc lòng căm hờn trỗi dậy. Đêm 30 Tết là đêm khó ngủ. Mọi người tưởng nhớ tới khung cảnh gia đình xum họp đầm ấm. Sau bữa cơm chiều, khi cửa phòng đã khóa phía ngoài, từng nhóm xúm quanh ngọn đèn dầu nhỏ nhắc lại chuyện cũ, những thăng trầm trong thời gian tù đầy, những tăm tối khổ ải đã qua. Bác Trần Duy Đôn chợt lên tiếng:

-“Bác Kim, bác Quyền ơi! Hát cho anh em nghe đỡ buồn. Nhớ nhà quá…”

Không riêng gì bác, vào giờ phút thiêng liêng này, ai cũng liên tưởng tới gia đình. Rồi chẳng cần men rượu, trên chiếu nằm sàn trên, Huỳnh Thế Hùng ngồi quay lưng ra phía cửa sổ mở rộng, cất tiếng ca bản nhạc “Việt Nam – Việt Nam”. Mọi người trong nhóm ca theo. Có lẽ đó là bản nhạc đầu tiên được ca vang trong thời gian tù đầy. Tiếng hát trầm hùng bùng lên, gợi nhớ tất cả một dĩ vãng đau thương với mảnh đất quê hương miền Nam, mà những đứa con đã tận tụy một đời hy sinh bảo vệ, đang trầm luân khổ ải trong kiếp sống nửa vời.

(Trần Nhật Kim)