Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Về thăm lại lớp cũ trường xưa.

Chiều rỗi rãnh ghé thăm anh Hai Dân,luyện thêm công lực vì sau này nghe anh than chòi hoang cô quạnh nao lòng cũng muốn về hỏi thăm mà sao không vào được blog. Nay đăng đàn trở lại,cầu cứu các sư huynh,tỷ muội nhín nhút chút thời gian rỗi rãnh quy tụ về góp mặt cùng anh em bằng hữu ,khơi lại những tích cũ chuyện xưa vào thời mài đũng quần mòn ghế nhà trường hầu đem lại chút cảm giác ấm áp của tình bạn xa xưa.
Về đi các bạn mình,mong và mong lắm...

5 nhận xét:

  1. Kể chuyện xưa 9P cho vui, bây giờ tụi mình già hết rồi, những gì đẹp xấu ngày xưa nhưng vẫn là kỷ niệm đẹp ngày hôm nay. Hoàng Tú Uyên ơi, gởi lời thăm người bạn xưa, bây giờ Tú Uyên coi phong độ hơn ngàyxưa, hết Tú Uyên thời 9P rồi. Kim Hoàng thì vẫn thông minh và chăm chỉ như thuở xưa ? nhỏ con mà giỏi chằng thua gì ai.

    Trả lờiXóa
  2. Thấy hầu hết các bạn nhưng không thấy Trân ? mời hắn ta lên diễn đàn viết cho vui.

    Trả lờiXóa
  3. Viết chuyện xưa nhớ đến thầy Nhàn và Duẫn. Hôm ấy giờ việt văn. thầy Nhàn nói về bài "Hai Sắc Hoa Ti Gon" của TTKH, anh Duẫn nhà ta hứng lên ngâm ra câu tiếp theo "anh về cất ngôi nhà lưng chừng núi, mang hai sắc hoa Ti Gon bõ hết phũ phàng", không biết Duẫn có bị cô 9P nào làm khó không mà ngâm ra câu này?

    Nếu bạn nào còn nhớ thương đến lớp cũ và tình xưa, xin nhận bài thơ của TTKH làm quà lưu niệm.

    Hai sắc hoa ti gôn:


    Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
    Tôi chờ người đến với yêu đương


    Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
    Dải đường xa vút bóng chiều phong
    Và phương trời thẳm mờ sương cát
    Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng

    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui
    Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
    Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

    Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
    Cánh hoa tan tác của sinh ly
    Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
    Là chút lòng trong chẳng biến suy

    Đâu biết lần đi một lỡ làng
    Dưới trời đau khổ chết yêu đương
    Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
    Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

    Từ đấy thu rồi, thu lại thu
    Lòng tôi còn giá đến bao giờ
    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
    Người ấy, cho nên vẫn hững hờ


    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
    Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
    Mà từng thu chết, từng thu chết
    Vẫn giấu trong tim bóng một người

    Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
    Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
    Và đỏ như màu máu thắm pha

    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
    Một mùa thu trước rất xa xôi
    Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
    Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

    Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
    Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
    Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
    Người ấy sang sông đứng ngóng đò

    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
    Trời ơi, người ấy có buồn không?
    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

    Trả lờiXóa
  4. được đọc lại đầy đủ bài thơ, vừa cảm xúc bồi hồi theo ý thơ vừa nhớ không khí lớp thân yêu ngày nào.

    Trả lờiXóa
  5. anh Trân xa cách rất lâu, rồi đến một kỳ Nuni về ảnh có góp mặt vài hôm với nhóm. Nhưng rồi có lẽ anh thấy đám tụi này nhặng xị quá, ảnh sợ văng miểng hay sao, không gặp nữa.

    Trả lờiXóa